Thứ Ba, 30 tháng 7, 2013

Blogger kể chuyện cuộc sống giàu-nghèo ở Philippines

Dưới đây là những bức ảnh và bài viết của Erik De Castro đăng trên Reuters:

Tôi nảy ra ý tưởng đặt hai lối sống của người giàu và người nghèo Philippines cạnh nhau bằng những bức ảnh. Tôi qua 3 tuần để quan sát những sinh hoạt hàng ngày của họ, kể cả những phút giây “đời thường” nhất.

Chụp ảnh người nghèo không còn lạ lẫm đối với tôi, khi mà tỉ lệ người nghèo chiếm tới 1/4 số dân gần 97 triệu đứa ở Philippines. Họ cũng là những người dễ bị tổn thương nhất trong các cuộc thiên tai như bão, sạt lở đất và cháy, ngay là những vấn đề nổi cộm ở sơn hà này.

Cuối tháng trước, Tổng thư ký Ban Điều phối Thống kê Quốc gia Philippines cho biết trong một bài báo rằng, khoảng cách giữa người giàu và người nghèo đã mở rộng trong cả nước, cùng với sự tăng trưởng mạnh mẽ, nhanh nhất châu Á của Philippines trong năm nay. Sự tăng trưởng đó mang lại lợi ích cho những người thu nhập cao hơn là những người có mức thu nhập nhàng nhàng và thấp. Bài báo cho biết những người giàu đang tận hưởng thu nhập tăng nhanh đáng kể so với những người thu nhập thấp hơn.

Điều đó đã giúp tôi nảy ra ý tưởng đặt hai lối sống của người giàu và người nghèo cạnh nhau bằng những bức ảnh. Tôi cứ nghĩ rằng thật dễ dàng với những dữ liệu phân chia giàu nghèo, nhưng khi tôi làm những câu chuyện bằng hình ảnh., Tôi mới thấy rằng đó là một vấn đề phức tạp. Tôi đã qua hơn 3 tuần để làm một câu chuyện bằng hình ảnh tụ họp vào hai gia đình với độ tuổi na ná nhưng thuộc hai tầng lớp thu nhập khác nhau. Tôi dành nhiều thời gian quan sát những sinh hoạt hàng ngày, kể cả những phút chốc “đời thường” nhất trong ngày của họ.

Trước hết tôi quan sát gia đình của anh Arnold Bolata, một người cha 38 tuổi của 4 đứa con, làm nghề tài xế mô tô, taxi, xe ba bánh và vợ anh Nancy, 33 tuổi, bán thức ăn trên đường phố và là một đầu bếp bán thời kì tại một công ty nước giải khát nhỏ. Họ sở hữu một ngôi nhà ổ chuột gồm 2 phòng ngủ tại một khu nhà tạm ở ngoại thành thị thành Quezon, phía Bắc thủ đô Manila. Anh Arnold và chị Nancy đã gặp nhau trong một khu phố nghèo nàn như vậy 11 năm trước.

Cả 4 đứa trẻ đang theo học tại một trường công lập, nơi họ chỉ phải trả 100 peso (2.3 USD) cho mỗi đứa trẻ mỗi năm như một sự quyên góp cần thiết. Anh Arnold làm việc 16 giờ một ngày chỉ nghỉ Chủ Nhật và các ngày khác đều chạy quanh co trên các con đường ngay cả trong những ngày mưa. Chị Nancy bán món bánh chuối tự làm. Họ kiếm được tổng thu nhập khoảng 20.000 peso một tháng (462 USD), chỉ đủ để đặt thức ăn 3 lần lên bàn một ngày và chi trả cho uổng sinh hoạt của cả gia đình họ.

Điều ngay thức thì đập vào mắt tôi khi tôi bước vào ngôi nhà của gia đình Bolata là có ít ra hơn chục chiếc huy chương thành tích học của con cái của họ trổi trên bức tường gỗ dán. Anh Arnold nói: "Chúng tôi đang sống vì “bát cơm manh áo” mỗi ngày. Tôi chỉ cầu nguyện cho vợ và tôi không bị bệnh." Anh Arnold nói rằng anh muốn trả hết khoản nợ rút cuộc cho chiếc xe gắn máy anh đang dùng. “Nó sẽ đỡ đi một gánh nặng lớn về tài chính cho gia đình. Đó là sự tiến bộ đối với chúng tôi. Chúng tôi vẫn không ngừng hy vọng”, anh nói.

Để thư giãn sau một tuần rao bán thực phẩm trên đường phố và đi bộ 5 km một ngày để đón con cái họ từ trường về, chị Nancy đi “làm nail” trên hạ của một đường cao tốc. Cô nói: "Tôi có bộ móng tay được chuốt và sơn sửa như một hình thức thư giãn, điều này giúp tôi tránh khỏi căng thẳng.”

Tiếp theo, tôi quan sát gia đình của anh Aaron Kasilag, một người cha 35 tuổi của 4 đứa con, làm việc như một nhà tham vấn tiếp thị cao cấp của một công ty đa nhà nước về thương mại điện tử. Người vợ chung sống được 7 năm, chị Pia, 39 tuổi, trước đây là cựu quản lý trong một công ty hàng không quốc tế, đã quyết định trở thành một bà nội trợ toàn thời gian và đôi khi dự kinh doanh ăn uống. Ngôi nhà 2 tầng của họ nằm trong một phân khu cao cấp phía Nam thị thành Manila, gồm có 5 phòng ngủ và 5 phòng tắm. Họ có 5 người hầu gái và 3 chiếc xe. Họ phải trả tổng học phí và các uổng khác của nhà trường là 250.000 peso (6.000 USD) cho hai người con lớn học ở một trường tư riêng biệt. Đứa con thứ ba của họ, là một cậu bé 3 tuổi, đang theo học tại một Trung tâm coi sóc hàng ngày tư nhân của phân khu, trong khi con gái út của họ mới là một đứa trẻ. 3 đứa trẻ nhỏ đều chuyện trò thành thạo với tôi bằng tiếng Anh, và cư xử như người lớn.

Để thư giãn sau một ngày bận rộn, chị Pia thường đi đến siêu thị với đứa con 3 tuổi của mình. Theo sau họ là hai người giúp việc đang đẩy một xe chở hàng với đầy hàng tạp hóa.” Chị san sẻ: “Đây là cách tôi thư giãn".Anh Aaron nói: "Tổng thu nhập của chúng tôi gồm 6 con số và tôi tiện tặn 10% số đó mỗi tháng. Sau 2 năm làm mướn việc ngày nay, tôi đã có thể mua xe và tôi nghĩ rằng đó là sự tiến bộ và tôi đang tiếp kiệm ước để mua chiếc xe mới. Tôi san sớt ước mơ trong cuộc sống của mình với vợ tôi, điều đó sẽ tạo nên cuộc sống thoải mái cho lũ trẻ.”

Mục tiêu chung phổ biến của cả gia đình giàu và nghèo là để cung cấp một tương lai tốt đẹp cho con cái họ. Những bậc bố mẹ, dù giàu hay nghèo, đều muốn dành thời gian cho con cái, và thấm nhuần các giá trị tốt đẹp cho chúng. Nhưng con đường đến những đích đó được thực hiện khác nhau giữa những xã hội thu nhập cao và thu nhập thấp. Chính phủ Philippines cần tạo ra nhiều nhịp cho những người nghèo được hưởng lợi ích từ sự phát triển nhanh chóng của giang sơn.

C.K(theo Reuters)